Gió nhẹ nhẹ, mây cao bầu trời như tranh vẽ
Chợt thoảng trong con những ký ức của ngày xưa
Một khoảng trời riêng ta bên nhau sáng tối
Giật mình bối rối như mới gặp hôm qua
Phan Đình Phùng ơi sao mà thân thương quá!
Một góc cuộc đời ta đã lớn từ đây
Từng căn phòng, từng ghế đá, hàng cây
Cứ lớn dần trong con theo năm tháng
Ngày nhập học cô đón con trước lớp
Với nụ cười hiền duyên dáng trên môi
Giờ học đầu tiên cô cho con kiến thức
Giọng cô ngọt ngào con nhớ mãi không quên
Gặp gỡ rồi cũng phải chia xa
Mái trường thân yêu, thầy cô và bạn cũ
Con biết từ nay sẽ không còn nữa
Những tiếng cười vô tư nhất của tuổi hoa
Để lại sau lưng trường yêu cùng năm tháng
Hành trang vào đời là kiến thức thầy trao
Còn vang mãi trong tim nhỏ bé
Tiếng trống trường rộn rã lúc bình minh
(Sưu tầm)